Thứ Năm, 8 tháng 10, 2015

CHIẾN TRANH ĐÃ BẮT ĐẦU NHƯ THẾ

NHIỆM VỤ DO TƯ LỆNH ĐỀ RA
Hôm sau, tôi đã có mặt ở Ki-ép, trên đường phố Tsơ-ca-lốp, nơi làm việc của bộ tham mưu quân khu.
Tiếp tôi là một sĩ quan trẻ, trên phù hiệu của anh lấp lánh ba gạch đỏ.
-Chính ủy tiểu đoàn Xéc-gây-ép, -anh tự giới thiệu.
Trưởng phòng cán bộ hồi ấy tuổi chưa quá 35, trông còn trẻ hơn. Nhưng anh đã có giọng kể cả và dáng dấp đạo mạo thường thấy ở một số cán bộ công tác lâu năm.
-Tôi đã được tư lệnh cho biết về đồng chí. Bây giờ mời đồng chí hãy làm các thủ tục. Sáng mai 11 giờ, đồng chí gọi điện cho tôi. Tôi sẽ thông báo thời gian tư lệnh bố trí gặp đồng chí
Chia tay Xéc-gây-ép, tôi đến khách sạn. Buổi tối, tôi dạo chơi quanh thành phố. Tôi đến Ki-ép đã nhiều lần. Nhưng lần nào mình cũng thấy trầm trồ trước vẻ đẹp của thành phố, những tòa nhà với hàng cây xanh tốt bao quanh, những đường phố nên thơ chạy thành bậc từ trên đồi xuống đến tận sông Đni-ép-rơ mênh mông, bát ngát, luôn đắm mình trong làn sương bạc mỏng manh. Khi chiêm ngưỡng nền kiến trúc muôn màu cửa Ki-ép, một nền kiến trúc nhuần nhuyễn cảm hứng của các nhà kiến trúc suốt bao thế kỷ, người ta không khỏi sửng sốt trước sự hoàn mỹ cửa thành phố này. Vẻ cổ kính màu xám bạc quyện chặt hài hòa với nét kiến trúc tươi mới. Và mặc dù pha lẫn nhiều phong cách kiến trúc, thành phố vẫn giữ được màu sắc dân tộc của mình. Đi dạo trên đường phố Ki-ép, bất giác khiến ta nghĩ đến khối đá vô tri vô giác kia như đang sống lại và đâu đó âm vang một giai điệu dân ca Ukraina.
Lòng đầy cảm xúc, đêm ấy tôi không sao ngủ được, nên dậy muộn hơn thường lệ. Vả lại đi đâu mà vội, từ giờ đến 11 giờ có việc gi đâu. Nhưng tôi chưa kịp lau mình thì đã thấy một chiến sĩ Hồng quân còn đang thở gấp, gõ cửa:
-Thưa đồng chí đại tá, chính ủy tiểu đoàn đã lệnh cho tôi báo cáo với đồng chí: tư lệnh mời đại tá lên ngay.
Xéc-gây-ép đang sốt ruột chờ đợi tôi ở cổng bộ tham mưu.
-Đồng chí vào đi, tư lệnh đang đợi.
Vẫn căn phòng rộng rãi quen thuộc trước kia mà tôi đã từng tới làm việc. Tư lệnh ngồi sau bàn và đang ngoáy bút cho ý kiến trên một văn kiện. Liền bên là cặp tài liệu với những giấy tờ chờ giải quyết. Thầy tôi, Giu-cốp đặt bút xuống bàn mỉm cười, làm dịu bớt bản mặt nghiêm nghị. Đồng chí đứng dậy, chìa tay:
-Chào I-van Khơ-ri-xtô-phô-rô-vích. Đã lâu bọn mình không gặp nhau.
Một lần nữa, tôi lại nhớ tới Trường cao đẳng kỵ binh ở Lê-nin-grát. Trong lớp chúng tôi có A.I-Ê-ri-ô-men-cô, Gh.C.Giu-cốp, N.L.Mi-súc, C.C.Rô-cô-xốp-xki, P.L.Rô-ma-nen-cô, I-a.A.Xa-vê-li-ép, X.P.Xi-ni-a-cốp, V.I.Tsi-xti-a-cốp, mỗi người một tính cách. Nhưng khi đó, tất cả đã là những cán bộ chỉ huy dày dạn, những con người kiên nghị, dũng cảm trong suy nghĩ và hành động.
Lúc ấy, chưa một ai trong chúng tôi đến tuổi ba mươi. Là nhưng thanh niên trẻ, khỏe (con nhà kỵ binh có đặc điểm được rèn luyện nhiều về thể lực), chúng tôi luôn luôn đua tài đua sức trong học tập cũng như trong các cuộc đua ngựa.
Trong số chúng tôi, phải công nhận kiên trì nhất vẫn là A.I.Ê-ri-ô-men-cô. Với sự cần cù hiếm có, anh theo đuổi chương trình học rất nặng và căng. Tính kiên định và tinh thần phấn đấu không mệt mỏi đó được anh giữ mãi suốt đời và thể hiện đặc biệt mãnh liệt trong cuộc Chiến tranh giữ nước vĩ đại.
Ở lớp tôi, Gh.C.Giu-cốp được coi là một trong những học viên tài năng nhất. Ngay khi ấy, anh đã khác người rõ rệt không chỉ về mặt phẩm chất ý chí, mà cả về cách suy nghĩ thật độc đáo. Trong các buổi học chiến thuật kỵ binh, Giu-cốp nhiều lần làm chúng tôi ngạc nhiên vì một điều bất ngờ nào đó. Cách giải quyết của anh bao giờ cũng gây nhiều tranh luận, và bao giờ anh cũng biết bảo vệ quan điểm của mình một cách thật logic.

          
                                                                     TO BE CONTINUED

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét